Chuyến đi của chúng tôi vào ngày khô ráo, nên tôi có thể hình
dung được cảnh lầy lội mà anh Dũng đã phải đi qua trong cảnh mưa
dầm. Với cảm xúc từ email của Một, tôi có cảm hứng viết bài này và
nhớ lại chuyện xưa.
Tôi trở lại Việt Nam vào năm 2002, lúc đang đi dạo phố với con
gái nhỏ của tôi ở Hội an, tình cờ gặp anh vì anh lại tiếp tục ở chính
căn nhà, làm cái nghề cũ của cha mình mấy chục năm về trước. Anh
ngưng làm và sau vài câu thăm hỏi, anh nói sẽ cho tôi xem một cái
mà tôi có thể sẽ thích thú, anh bước ra sau nhà, tôi phân vân trong
khi cùng con gái ngồi đợi, sau đó anh mang ra một cuốn sổ đã bạc
màu, cũ kỹ và khi mở ra tôi thật sự ngạc nhiên thích thú.
Lúc đó là năm lớp 7, lớp 8 ở Trường Trung học Trần Quí Cáp
(năm 69, 70) anh là người giữ sổ để theo dõi điểm tốt, điểm xấu của
cả lớp và lật ra từng trang cho tôi và con tôi xem, tôi lướt nhanh qua
danh sách các bạn học năm đó, chỉ nhớ được hơn phân nửa. Nhiều
đứa chết trong chiến tranh, đi lính tử trận, bị mìn, bị pháo kích, có
Anh Dũng trong một chuyến đi giúp người nghèo ở Quế Sơn.
Thay Lời Cám Ơn