đứa chết ở trại cải tạo, đứa chết trôi, chết vì tai nạn lao động, có đứa
“nó tự nhiên mất biệt”, “nó chắc chết ở Miên”, “chết ở biên giới phía
Tâ y”, “thằng này giờ khá lắm ở Sài gòn”, “nó là công an, hồi đó nằm
vùng đó mi!”, “thằng này giờ làm nông, cực lắm”, ... Anh giúp tôi nhớ
lại phần lớn các bạn còn lại, đứa còn đứa mất. Anh cũng không quên
giải thích cho con gái tôi hiểu các dấu cộng màu đỏ là “điểm tốt”, dấu
trừ màu xanh là “điểm xấu”. Tôi nhìn xuống vẫn còn nhớ các đối
thủ của tôi, bật nổi với các hàng dấu cộng đỏ dài sau các tên Nguyễn
Công Tâm, Nguyễn Minh Trung, Nguyễn Đức An, Lê Nho Tứ.
Trước ngày rời Hội An, tôi có một buổi gặp vài bạn học cũ TQC
tại một quán cà phê. Chuyện phím dẫn đến một việc tôi vừa làm mấy
ngày qua, tôi đã đến một vài nơi ở Hội An và Thanh Hà, để chuyển
số tiền khiêm tốn của hội VINAHF đến cho các người tàn tật, kém
may mắn. Trong khi các bạn khác rất đồng tình về việc này, anh
Dũng trầm tĩnh không nói, bỗng hỏi tôi: “Khiết thực sự muốn làm
các việc từ thiện, giúp cho người khốn khổ?” Tôi gật đầu, anh Dũng
ngắn gọn chỉ hỏi tôi có nếu thì giờ, hãy đi với anh một ngày, cho ý
muốn của tôi, anh nói mình đi qua phía bên kia của sông Thu Bồn
chớ chẳng đi đâu xa. Tôi nói mai là ngày cuối cùng của tôi tại Hội
An và tôi đã có các dự định khác, anh Dũng nói thôi hẹn dịp khác,
nhưng tự nhiên có cái gì đó khiến tôi rất chú ý đến đề nghị của anh,
nhất là khi anh nói: “Tôi không biết Khiết về có ý định giúp các người
nghèo?” Tôi có cảm giác anh có điều gì muốn nói nhiều hơn nhưng
không tiện giữa đông bạn bè. Một cái gì sai khiến làm tôi quyết định
đổi chương trình ngay lúc đó. Tôi nói ngày mai sẽ đi với anh, Dũng
hỏi lại vài lần, và ái ngại về đề nghị của anh làm tôi thay đổi chương
trình, hay để chắc là tôi không hứa cuội.
Hôm sau, đúng hẹn, tôi với anh Dũng và anh Thọ trên hai chiếc
Honda đi qua phà để đến Xuyên Long. Anh Dũng nói có hai xe
honda thì yên tâm hơn nếu có gì thì một người sẽ đưa Khiết về được
đến nhà để không trễ chuyến bay vào Sài Gòn.
Đó là chuyến đi mở mắt của tôi. Tuy chỉ đi được trong hai thôn
trong ngày, nhưng tôi đã chứng kiến cảnh thống khổ của các người
già, tàn tật neo đơn và mới hiểu hết câu hỏi của anh Dũng hôm qua
về tôi có ý định giúp người bất hạnh. Tôi thầm nghĩ, nếu tôi biết
được như thế này có lẽ tôi sẽ giữ lại số tiền khiêm tốn của VINAHF