T
hông báo từ Vietnam Airlines cho biết chuyến bay từ Đà
Nẵng vào Saigòn dự định bay lúc 1:00 giờ nay hoãn lại đến
lúc 4:00 giờ chiều. Tôi thấy một người nước ngoài lắc đầu
ngao ngán và mỉa mai nói: “Welcome to Vietnam Airlines”. Tôi e ngại
sẽ không giữ được hai cuộc hẹn ở Saigòn. Nhưng chưa hết, sau một
giờ chờ đợi, thì một thông báo khác cho biết không phải 4:00 chiều
mà đến 6:00 tối máy bay mới cất cánh được. Tiếng bất bình, phản
kháng của bao nhiêu khách chờ, còn tôi thì thật sự “chới với”, tôi có
hai cuộc hẹn rất mong đợi và cả hai đều đã trễ cho dù tôi có hơn 3
giờ để phòng hờ bất trắc.
Như vậy đến Sài Gòn sớm nhất cũng phải sau 7 giờ tối và tôi chỉ
còn có thể chọn một trong hai, hy vọng thay đổi được giờ hẹn để cứu
được một.
Một cuộc hẹn với Sư Nữ Tịnh Quang, tuy mang cái tên rất Việt
Nam nhưng sư lại là một người Canada, trụ trì một thiền viện tại
Montreal và gần như không nói được tiếng Việt. Tôi và Sư trao đổi
với nhau nhiều email và duyên may cả hai đều có mặt tại Sài Gòn
trong dịp sư đi dự hội nghị Phật giáo quốc tế tại Thái Lan. Chúng tôi
rất muốn gặp nhau vì có nhiều việc cùng quan tâm, nhất là việc Sư
muốn giúp đỡ cho các em mồ côi đang nuôi dưỡng tại Tịnh xá Ngọc
Tuyền ở Bà Rịa. Sư đã dành cho cuộc hẹn trong lịch bận rộn của Sư.
Cuộc hẹn thứ hai là với anh võ sư Hoàng Tùng, tôi cũng chưa bao
giờ gặp mặt mà chỉ nói vài lần qua điện thoại. Anh lẽ ra giờ này phải
ở Bình Định để chuẩn bị cho một công việc về võ thuật, nhưng anh
đã hoãn lại để gặp tôi. Tôi cũng rất muốn gặp anh vì sau vài cuộc
điện đàm ngắn ngũi tôi bỗng thấy có cái gì đó giữa anh và tôi cùng
rất tâm đắc.
Tôi phân vân chọn một trong hai, cuối cùng tôi quyết định chọn
gặp anh Hoàng Tùng vì hy vọng tôi sẽ có dịp gặp Sư Nữ Tịnh Quang
tại Canada.
Nhờ Hoàng, người học trò cũ, nay là người bạn đồng hành
VINAHF, thu xếp lại, chúng tôi thay đổi điểm hẹn ở quán cà phê Sỏi
Đá, đến quán “Vô Thường” để không mất thêm thời gian khi đến từ
phi trường Tân Sơn Nhất.
Tôi chưa gặp anh Hoàng Tùng, cả hai đều không biết mặt nhau,
Thay Lời Cám Ơn