nào, với cảm giác khác hơn là xem qua TV. Nhất là không khí của
vận động trường trong những trận gay cấn, ngang ngửa.
Từ hai năm nay, khi vào đại học, Na - con gái đầu - không còn đi
với tôi, có lúc đang xem bất giác tôi nghĩ lại, nhớ Na, chỉ cách đây
mấy năm, lúc nào hai cha con cũng cùng đi xem US OPEN, một
thoáng buồn, nhưng Na đã lớn, ở thành phố New York có những
niềm vui khác, như con chim bay xa.
Tôi và anh Cự có
được một chỗ tốt và
định sẽ ngồi luôn ở đây
để xem tất cả các trận đã
lên lịch để chơi tại đây.
Đó là trận đánh giữa hai
tay vợt trẻ đang lên có lẽ
là Andy Muray và David
Nalbandian. Trong trận
này, vì cú đánh trật banh
(miss-hit) trái banh
văng xa lên khán đài
bay về phía chúng tôi,
bao nhiêu người lập tức
cùng đứng lên để mong
chụp trái banh này.
Trước đây khi bắt được các banh này, thì trọng tài yêu cầu banh
được trả lại để các cầu thủ tiếp tục thi đấu, nhưng sau này luật đã
thay đổi hợp lý, nếu ai bắt được banh thì US Open tặng cho họ luôn
làm kỷ niệm. Đối với dân hâm mộ tennis, nhất là những người đi từ
rất xa xôi, từ tiểu bang hay từ các nước khác đến xem, nếu bắt được
trái banh này thì là một kỷ vật có ý nghĩa với họ.
Trái banh “mis-hit” đang trên đà đi xuống, tôi cũng lanh không
kém, đứng lên dang tay cao tranh giành với mọi người để chụp nó
và may mắn tôi bắt được nó. Tôi nhìn thấy rõ một cô bé thất vọng vì
Ba cô suýt bắt được và nhiều người chung quanh vỗ tay nhẹ chia sẻ
sự may mắn và niềm vui của tôi được món quà hi hữu.
Anh Hà Dương Cự và tôi tôi xem US Open - New York