Tôi hiểu tâm trạng và tổn thương vì sự thất vọng gây ra do người
mình đã đặt tin tưởng, nâng đỡ, yêu mến.
Trên 20 năm làm
nhiều việc “ăn cơm
nhà, vác ngà voi”, tôi
cũng không tránh
được những “sự cố về
niềm tin” trên hành
trình này, tôi không
ngạc nhiên về sự đến
đi của “bá tánh” vào
các công việc chẳng
có gì ràng buộc ngoài
cái TÂM và tôi cũng
trải qua đủ “the good,
the bad, the ugly” của
các cuộc chia tay.
Nay đã quá cái tuổi “Lục thập nhi nhĩ thuận”, thường suy ngẫm để
hiểu thêm về cái lẽ “vô thường”, để biết là việc hợp-tan, đến-đi, cũng
chẳng qua một chữ “duyên” khiến hai người không nhảy hết một
bản tango (It takes two to tango). Tuy không ngạc nhiên, nhưng tôi
rất đồng cảm với cô bạn trẻ, lắng nghe và vì cô là một Phật tử thuận
thành nên tôi an ủi cho cô là: “Quán Tâm vô thường”, như trong 4
điều Phật khuyên nên quán chiếu, để đối phó với những việc bất toại
nguyện trong đời: “Quán Thân Bất Tịnh, Quán Pháp Vô Ngã, Quán
Thọ Thị Khổ.”
Mình nên “Quán Tâm Vô Thường” để bớt khổ Tâ m khi mình cảm
thấy niềm tin của mình bị phản bội, vì đó là chuyện bình thường trong
cái thế giới ta bà, với sự thật mà Dale Canergie đã viết là: “Bản chất con
người là vô ơn.” Lòng biết ơn chỉ có ở những người được giáo dục hay
tự giáo dục. Tâm của con người cũng vô thường và thay đổi nên cũng đã
có câu “không ai học được chữ Ngờ” do đó hãy bình thản chấp nhận, và
biết đâu sự chia tay mình không muốn sau này trở thành một may mắn
lớn cho mình như chuyện “Tái Ông thất mã”.
Có hai câu đối chữ Hán tôi được học và nhớ lâu là từ thuở trung
Đạt & Julia Triệu,
hai người bạn chung thuỷ của VINAHF