Dương Tự Trừng quỳ xuống xin quan hãy khoan
dung với tù nhân. Quan huyện nói:
- Kẻ này đã phạm tội lại không tôn trọng pháp
luật, không biết đạo lý, làm sao ta không giận cho
được!
Dương Tự Trừng dập đầu và nói:
- Bẩm đại nhân, ngày nay người làm quan lỗi
đạo, không làm gương mẫu cho dân chúng noi theo
nên lòng dân đã mất đi, không còn tin tưởng vào
pháp luật và đạo lý nữa. Đại nhân đã hiểu rõ tình
trạng phạm pháp của người dân thì nên thương xót
cho họ, chẳng nên thấy mình xử án được phân minh
mà vui thích, huống hồ lại còn giận dữ nữa sao?
Quan huyện nghe vậy liền tỉnh ngộ, từ đó về sau
không còn tra tấn tù nhân nặng nề như vậy nữa.
Dương Tự Trừng nhà rất nghèo nhưng ông không
nhận một chút tặng vật nào của tù nhân, lại thường
hay bố thí lương thực cho tù nhân bị đói.
Một lần, có một đợt tù nhân được chuyển từ xa
tới, cả đường chẳng được ăn uống nên đói lả mà nhà