con trở thành gà trống nuôi con, chị em con tự bảo ban nhau mà học,
ngoài học con còn có thể làm gì hơn để thay đổi cuộc đời đây. Rồi con
vào đại học, con đi làm gia sư để trang trải sinh hoạt phí hằng ngày...
Rồi một ngày, con được một chị (cũng từng nhận học bổng của
VINAHF) giới thiệu về Hội, con mừng như thể vớ được phao khi đang
lặn ngụm giữa dòng nước xiết. Con đã viết thư cho Hội, cho bác Khiết,
cho chú Dũng mà khi ấy đã quá hạn nộp hồ sơ, và may mắn thay, con
cũng đã được các chú các bác và Hội quan tâm, trao cho con cơ hội
được nhận học bổng VINAHF và còn cho mượn máy tính phục vụ học
tập nữa. Ngày ấy con đã thật sự vui mừng, và hạnh phúc biết bao vì đỡ
đi nỗi lo về học phí, Ba con cũng nhẹ gánh hơn mà yên tâm cày cuốc.
Rồi thời gian cứ trôi đi, mỗi năm học qua đi, con đường mù sương
năm nào con mới lờ mờ nhận ra giờ ngày càng rõ nét. Những ngày
lên bệnh viện rồi giảng đường với biết bao áp lực, áp lực từ bài vở, từ
những kỳ thi nối tiếp nhau, áp lực tài chính. Rồi lại nghĩ đến ba ngày
ngày vẫn một mình lầm lũi nơi đồng sâu, tóc mỗi ngày một bạc thêm.
Đã bao lần con tự thấy mình thật kém cỏi, vô dụng, đã không ít hơn
một lần con muốn dừng lại và rẻ đi lối khác. Năm con mới xong Y4,
bạn bè đứa nào cũng có công ăn việc làm, đứa đã có tiền gởi về cha mẹ,
đứa còn lập công ty riêng, đứa bay nhảy từ nước này qua nước khác,
nhìn lại mình vẫn tiếp tục ăn bám, 2 năm nữa, rồi ra trường vẫn phải
tiếp tục ăn bám không biết bao lâu nữa, con lại cảm nhận rõ hơn sự
kém cỏi tệ hại của mình mà bất lực. Nhưng, mỗi học kỳ con lại được
nhận học bổng từ VINAHF, lại đến gặp chú Mươi với sự tin tưởng, sự
quan tâm thật chân thành, thật gần gũi, thân thương như một người
thân, lại nhận được những email trả lời thư cảm ơn đầy những lời
động viên thật lòng, đầy sự cảm thông, thấu hiểu từ cô Thùy Dương,
từ bác Khiết, rồi cả lần VINAHF thấy ngành y vất vả quá mà tăng tiền
học bổng cho trường y cao hơn các trường khác nữa, con thực sự cảm
động và hổ thẹn với chính mình, với các cô các chú vì bản thân không
chịu nỗ lực hết sức. Mỗi lần như vậy, con lại như một chiếc xe máy, đi
lâu ngày cạn xăng, quay về bên cô chú, lại được tiếp thêm nhiên liệu,
lại có động lực để tiếp tục cố gắng, tiếp tục chạy về phía trước.
Trước giờ con cũng có nhận được một vài học bổng từ các tổ chức
khác, con cũng không hiểu vì đâu nhưng con cảm nhận giữa chúng
con và nhà tài trợ có một khoảng cách khá lớn, thật lòng mà nói, chưa
ẽay Lđi Cám ờn