N
ghe trên TV loan tin việc chiếc cầu ở Minesota bị sập. Do
có quen với một người bạn ở gần đó và biết hàng ngày họ
thường đi lại qua cầu này nên tôi gọi điện thoại hỏi thăm.
Câu chuyện tình cờ đưa đến một số người Việt Nam ở trong vùng
mà tôi có thể quen biết. Sau đó tôi nhận được điện thoại, bắt lên tôi
nghe một tiếng vui mừng trong phone, “Anh Khiết, chị Dương hả,
em đây, út em đây, anh nhớ em không?”. Tôi nhớ ngay ra cô bé ngày
xưa, gia đình em thật khó khăn do cha bị đi học tập cải tạo và chết
trong trại, bà mẹ với một đàn con nheo nhóc ở nhà.
Lúc đó, tôi đã có bé Na, đứa con đầu lòng và cũng đang “chạy cơm
từng bữa” nhưng cũng gắn “lá rách đùm lá nát”. Vợ tôi - Thuỳ Dương
- muốn cô bé thỉnh thoảng chạy qua để vo gạo, nấu cơm, hay giặt vài
cái áo của con tôi. Câu chuyện vui vẻ vì “tha hương ngộ cố tri”, Út em
hỏi tôi nhiều về bé Na và nhắc đến các chuyện cũ, em nói là em nhớ
hoài và mong gặp lại anh chị và bé Na. Tôi nghe giọng nói biết em
vẫn còn nhiều xúc động khi nhớ lại câu chuyện lúc em còn “hàn vi”.
Chiều hôm đó, sau một ngày dạy học, tôi ghé qua nhà bà ngoại để
chở bé Na và Thùy Dương về nhà, ban ngày tôi đi làm hay gởi bé Na
bên bà ngoại, đến tối mới về cái phòng mà gia đình người bạn - Hải
& Trang - thương tình đã cho chúng tôi tá túc nhiều năm ở cư xá sỹ
quan, đó là “mái ấm gia đình” của chúng tôi. Trước khi về, Bà ngoại
nhắc Thuỳ Dương, “nói cho Khiết biết nghe!”
Tối hôm đó, Thuỳ Dương với vẻ “nghiêm trọng” nói với tôi, “Con
Út nó ăn cắp đồ”. Tôi luôn thương Út do hoàn cảnh gia đình nhà em.
Ngoài việc làm cho gia đình tôi qua lại ở nhà bà ngoại thường xuyên,
Út cùng với các chị em còn đi bán thuốc lá và vé số. Có lần tôi thấy
chỉ có một vài bao thuốc lá trong cái thùng bán rong của gia đình
em, tôi hỏi em chỉ có chừng đó thì bán được gì? Út em nói, em chẳng
có tiền mua thêm, tôi rút hết số tiền ít ỏi trong túi cho Út và nói em
lấy đi về mua thêm, số tiền tôi đưa chắc cũng chỉ mua được thêm 2
bao thuốc nội địa, em ngần ngại. Tôi nói cứ lấy đi và em nhận lấy, lời
cám ơn tôi nhận được qua ánh mắt thơ ngây ấy.
Việc Thuỳ Dương nói Út “ăn cắp” làm tôi hơi ngạc nhiên về em,
em qua lại nhà bà ngoại như người nhà, nơi tất cả những đồ đạc gì
của chúng tôi cũng ở bên đó và không bao giờ tôi để ý, coi chừng.
Thay Lời Cám Ơn