lời có lần tôi đã nghe, nhận được: “Cách cám ơn tốt nhất là khi ai đó
cần cháu giúp đỡ, cháu hãy làm cho họ như những gì cháu nhận được
hôm nay” và tôi vẫn muốn lặp lại lần nữa.
Email của Một gởi cho riêng tôi, nhưng liên tưởng đến trăn trở
của Dũng khi không biết mình còn lặn lội đi được bao lâu khi đã quá
cái tuổi “tri thiên mệnh”, tôi nghĩ rằng Dũng có thể yên tâm, những
cái nhân Dũng đã gieo thì sẽ có lúc nở quả và khi đến thời gian đó,
anh có thể yên tâm và mãn nguyện khi thấy những cây măng mới
như Một sẽ mọc lên.
Từ email của Một, tôi viết lại câu chuyện và cám ơn số phận đã
đưa tôi gặp lại người bạn học cũ của trường Trần Quí Cáp năm xưa,
nhại một câu hát: “thời học trò, ngồi cùng lớp, bây giờ chung ý muốn”.
Tôi tìm trong anh những câu trả lời về chữ “Tâ m” mà tôi luôn muốn
hiểu được. Tôi phải nhờ sự diễn đạt của mẹ Therasa để nói được
điều anh đã làm: “Không phải mọi người đều có thể làm được việc lớn,
nhưng ai cũng có thể làm được việc nhỏ với tình yêu lớn.”
Tôi biết rằng nếu không có “tình yêu lớn”, hay bằng các tên khác
như là lòng từ bi, bác ái, tình người, mà tôi gọi chung là “tấm lòng”,
thì anh không thể làm được rất nhiều việc cho các người bất hạnh
chung quanh và tôi vì luôn nhớ đến tấm lòng của anh cũng như bao
nhiêu người khác, cho nên câu nói này đã được đặt ngay trên đầu
trang web của VINAHF: “We can’t all do the big things but we can do
small things with big love.” (Mẹ Therasa). Câu nói để tặng cho anh và
bao nhiêu TNV VINAHF âm thầm khác trong việc dấn thân giúp
người nghèo mà luôn sẵn sàng vì có “một tấm lòng”.
Về điều này, chắc anh còn nhớ thầy Nguyễn Công Trợ dạy tôi
và anh môn Việt văn năm lớp chín hai (9/2), ông giảng hai câu thơ
Đường, mà đến nay tôi vẫn thuộc:
Nhân sinh tự cổ tùy vô tử.
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
(Xưa nay thử hỏi ai không chết,
Lưu lại đời sau một tấm lòng.)
Buổi sáng đầu Thu - New Jersey 2009.
Thay Lời Cám Ơn