học ở Trần Quí Cáp. Tôi nhắc lại là năm lớp 9/2 chúng tôi có làm
đặc san 9/2, không biết Thầy còn nhớ nhưng Thầy cười và nói: “thời
đó vui quá, nhiều sinh hoạt”. Chúng tôi hỏi thăm về cuộc sống bây
giờ của Thầy và Thầy tâm sự cho biết cô đã vào viện dưỡng lão vì
Thầy yếu và không có điều kiện chăm sóc cô được như trong viện,
tuy nhiên, hàng ngày Thầy vẫn đón xe bus đến đó và ngồi chơi với vợ
cho đến chiều tối mới về nhà. Ngày nào cũng vậy, Thầy không muốn
vợ mình cô đơn trong viện dưỡng lão, chính vì vậy mà đến chiều
tối Khải mới gọi gặp được Thầy và chúng tôi nhìn đồng hồ cũng sắp
đến giờ Thầy phải đi, trong lúc câu chuyện hàn huyên vui vẻ cũng
còn kéo dài.
Có tiếng chuông điện thoại reo, đó là anh Hạnh con trai Thầy báo
tin anh trên đường đến thăm mẹ cho nên may quá, Thầy có thể đi
trễ hơn và tiếp tục chuyện trò. Thầy chu đáo hỏi thăm về Ba Má tôi,
khi biết Ba tôi nay đã 94 tuổi, Thầy nói: “Không biết tôi có theo kịp
anh Viêm không?” và kể thêm nhiều về cuộc sống hiện nay, nhất là
về người vợ hiền “gái có công, chồng chẳng phụ”.
Thầy sống tự tại, an lạc, nhắc lại vài lần về cuộc sống hôm nay:
Học bạ lớp 9/2 do thầy Đỗ Kiệm làm Giáo sư hướng dẫn
Thay Lời Cám Ơn