S
au mỗi chuyến đi cho công việc VINAHF tại Việt Nam, tôi luôn
học được nhiều điều mới, biết thêm được những tấm lòng cao
quí, những “bồ tát” âm thầm, nguyện cống hiến cuộc đời để
làm dịu nỗi khổ đau của bao người, như câu chuyện ma-sơ Thu
Tâm với công việc chăm sóc các bệnh nhân cùi ở trại phong EaNa,
Daklak đã để lại tôi một ấn tượng sâu đậm. Tuy không thể ghi hết,
nhưng tôi vẫn cố viết một vài câu chuyện mà tôi nghĩ lý thú vì sự
việc xảy ra trong cái “trùng trùng duyên khởi” nhưng các sự kiện rời
rạc, xa xôi, “ngẫu nhiên” liên kết để tạo thành một bức tranh đẹp
như chuyện dưới đây.
Khi đoàn chúng tôi đến Nghệ An, do phạm vi các người nghèo ở
cách quá xa nhau, chúng tôi vẫn không đến hết các gia đình nghèo
muốn đến, cho nên những gia đình nghèo ở xa sẽ tập trung sớm về
tại tu viện Mến Thánh Giá (MTG) Vinh để nhận tiền và quà cứu trợ
và sau đó chúng tôi sẽ đến các gia đình có thể đến được.
Tại đây, khi tôi phát quà cho một người thiếu phụ trẻ, xanh xao,
chị bật khóc, các gia đình được chọn lựa là họ rất nghèo, chúng
tôi thường cảm nhận được sự biết ơn của họ qua ánh mắt hay một
cái siết tay khi nhận quà, nhưng bật khóc thì ít có. Tôi hỏi: “Em có
chuyện gì mà khóc?” chị nói: “Con em sắp chết rồi.” và tiếng nấc lớn
Chị Tuân đến nhận quà cứu trợ ở tu viện MTG Vinh.
Thay Lời Cám Ơn