N
ăm nay chúng tôi về Washington D.C để xem Hoa Anh Đào
nở nhưng thời tiết đúng vào ngày thứ Bảy không đẹp như
các năm trước, bầu trời ảm đạm, không trong xanh, nắng
ấm để thấy vẻ đẹp của “Hoa Đào Cười Gió Đông”. Phải chăng nó
cũng là cái tâm trạng của tôi khi nhớ rằng hôm nay cũng là ngày
đám tang của một nhạc sĩ mà tôi đã lớn lên với các bài hát của anh,
Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang, tôi ngậm ngùi, thương tiếc vì sự ra đi
quá sớm của anh.
Mây đen bao phủ và trời đổ mưa, chúng tôi vội vã vào trốn mưa
tại đài tưởng niệm Thommas Jeffeson. Nhìn trời mưa, các cành hoa
anh đào tả tơi trong gió làm tôi liên tưởng đến anh NĐQ, anh đã
sống qua một thời khó khăn của quê hương, đất nước tả tơi như
cánh hoa trong gió nhưng anh đã “xin chọn nơi này làm quê hương”
và dùng lời ca, tiếng hát của anh đã mang đến cho bao người niềm
hy vọng “vươn dậy như triều dâng cho buồm căng xuôi trường giang”
về một tương lai tốt đẹp.
Tôi tập tểnh hát các bài ca của Nguyễn Đức Quang khi mới học
từ lớp 8, 9 nhờ sinh hoạt Hướng Đạo, hay ở các trại hè học sinh của
Bộ Giáo dục Thanh niên. Những bài hát của Nguyễn Đức Quang
khi cùng hát vang trong những sinh hoạt tập thể, các chuyến đi cứu
trợ, hay khi làm các công tác xã hội gây luôn tạo ra một không khí
sôi nổi, thúc giục mọi người hành động. Thế hệ tôi lớn lên có lẽ ai
cũng ghi nhớ một câu hát nào đó của Nguyễn Đức Quang. Càng
trưởng thành, tôi càng yêu thích các bài hát của phong trào Du Ca
mà Hướng Đạo cũng đã sử dụng để giáo dục, khuyến khích cho tuổi
trẻ phục vụ, những bài hát với nhịp điệu hay, lời nhạc rất dễ đi vào
lòng người, các bài hát của NĐQ luôn gợi lên những tình cảm rất
trong sáng, kêu gọi sự dấn thân, phục vụ.
Trải qua bao nhiêu năm, mỗi lần hát lại các ca khúc “khai phá”
năm xưa, tôi vẫn còn cái nhiệt tình cho dù ngọn lửa thanh niên nay
đã từ từ chuyển qua tráng niên.
“Ôi quê hương ơi đẹp tươi đứng trong trời đất,
Ta yêu quê ta thì đâu có bao giờ mất.
Yêu giống nòi mình lầm than mãi rồi!
Yêu khiến lòng chẳng biết sao nguôi”.
Thay Lời Cám Ơn