chắn chim sẽ chẳng bỏ đường bay, vẫn theo anh, cùng với bao nhiêu
người khác làm một gì điều đó cho cái ước mơ chung mà anh đã gói
ghém trong các bài nhạc của anh.
Về ước mơ, tôi luôn nhớ đến các câu kết của bài hát về câu chuyện
thương tâm của “Người Anh Vĩnh Bình”, tuy nhiên cái số phận bi
thương của dân tộc cũng như cái bầu trời u ám, giông bão cũng sẽ
qua, tôi tin rằng rồi sẽ có một ngày, tia nắng ấm mùa Xuân sẽ đến
với quê hương, không phải ngẫu nhiên, mà nó đến từ những người
theo tiếng ca của anh “Đi dựng lại cơ đồ, Giống da vàng là vua đấu
tranh” họ từ khắp những nẻo “Đường Việt Nam ôi vô cùng, vô tận,
đường ngang tàng ngoài biển Nam đến Trường Sơn” và sẽ viết tiếp bài
hát của anh về điều mà “Người Anh Vĩnh Bình” mong muốn trong lá
thư chưa kịp gởi cho gia đình :
“Thư anh xa xưa định viết cho vợ đấy”...
Riêng câu sau đây theo ám theo tôi suốt ngày: “Mong được thấy
đàn bé, sống hạnh phúc lâu dài”...
Như trong bài “Giấc Chiêm Bao” của anh: “Qua ngày u ám sẽ sáng
tươi trong nắng đầu”. Cơn mưa cũng vừa dứt, đám mây đen tan đi,
bầu trời lại quang rạng với các tia nắng xuân, chúng tôi rời tượng đài
Jeffeson tiếp tục đi hết một vòng quanh hồ Tidal Basin.
Tôi và Thùy Dương cùng rảo bước, nhìn những chùm hoa anh
đào xanh trắng đã nở rộ quanh bờ hồ, sau cơn mưa dường như hoa
còn tươi hơn lên trong ánh nắng, trả lại khung cảnh thơ mộng, hữu
tình vốn có của mùa Anh Đào ở thủ đô, cảnh đẹp làm lòng tôi cũng
lâng lâng, tôi hát thầm hát vài câu trong bài tình ca “Đứng Bên Tôi”
của anh, khi đi bên bà xã :
“Đứng bên tôi, giữ lối đi dẫu cho chia vạn ngã
Đứng bên tôi, giữ trái tim biết yêu thật đậm đà”
và tưởng chừng như anh đang “Đứng Bên Tôi” với chiếc đàn
guitar đệm theo tiếng hát thầm thì của tôi cho đến cuối bài.
“Sẽ mang tình yêu này, vút bay về xa vời Đôi cánh uyên ương chứa
chan nhiệm màu. Nối dài kiếp sau...”
Washington D.C Viết trước ngày hỏa táng Trưởng Hướng đạo,
Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang Thứ Bảy ngày 2 tháng 4 năm 2011.
Thay Lời Cám Ơn