K
hi còn nhỏ, đôi lần tôi có nghe ba tôi kể chuyện về một người
dì của ba tôi - Trần thị Hạnh, chắc nhờ “Ơn gọi” dì trở thành
một ma sơ và nguyện hiến dâng cả tuổi thanh xuân và cuộc
đời để phục vụ cho các người bệnh phong (cùi).
Gia đình có một vài lần đến thăm dì ở trại cùi nơi dì tận tụy phục
vụ và sau năm 1975 vì vất vả thiếu thốn, gia đình nghe tin dì mất
và cũng được chôn cùng với nghĩa trang các người cùi. Một trong
nhiều câu chuyện của Ba tôi kể về lòng nhân ái, về sự phục vụ tha
nhân trong gia đình mà tôi mà tôi nhớ lâu.
Cứ mỗi lần đi xe đò trên đèo đến Qui Nhơn, hay khi có dịp dừng
trên đường đèo nhìn từ xa thấy “Đảo Cùi”, tôi liên tưởng đến câu
chuyện của dì Hạnh. Nhìn cái đảo nhỏ biệt lập tôi cứ tự hỏi không
các người cùi này sống như thế nào? Trong tiểu thuyết tôi rất ưa
thích của Henri Charrière và cả cuốn phim “Người Tù Khổ Sai”
(Papillon) dựa vào truyện này, có một đoạn khi Papillon, người tù
vượt ngục, bị lạc vào một làng cùi, tuy họ xấu xí, mặt mày bị biến
dạng vì cơn bệnh nhưng họ là người có tấm lòng rất tốt, họ đã giúp
cho các Papillon chiếc thuyền và cho cả tiền để các người tù đi đến
Houduras tìm cuộc sống tự do mà chế độ hà khắc, bất công đã cướp
mất của họ. Do đó, tôi mong có dịp đến một làng cùi để xem có
giống như những gì tôi nghĩ trong đầu.
Khi dự định lên Daklak, tôi yêu cầu các thiện nguyện ở địa phương
cố vấn cho đoàn VINAHF nên đến thăm và giúp đỡ nơi nào, với ưu
tiên đến giúp được những nơi xa xôi, cô lập và thiếu thốn nhất. Khi
được Lan Anh, một cộng tác viên trẻ rất năng nổ ở Daklak đề nghị
đếm thăm Trại Phong Eana với mô tả ngắn: “Trại Phong (cùi) Eana,
ở huyện Krong Ana, tỉnh Daklak, do Sơ Tâm phụ trách. Tại đây có hơn
100 bệnh nhân (người cùi) ở cách ly xã hội trong sâu xa của vùng núi
rất thiếu thốn”, làm tôi chú ý ngay, thật là may mắn “nhân duyên”
đưa đẩy cho tôi có được một dịp đi đến thăm một làng cùi để biết
những việc mà trong tiềm thức tôi luôn luôn muốn đến để biết.
Chúng tôi đến trại phong ở EaNa là điểm viếng thăm thứ hai
trong ngày. Lan Anh phải thu xếp phương tiện riêng với sự giúp đỡ
của các thiện nguyện viên, bởi vì ngay cả taxi, nếu gọi đi đến trại
phong thì họ sẽ từ chối và cũng không trách họ vì vẫn còn rất nhiều