Thay Lời Cám Ơn

(Hoang2711) #1

Tôi muốn hiểu rõ hơn vì không tin Út em là “đứa ăn cắp”. Tôi hỏi
Thuỳ Dương: “Út nó lấy gì?”, Thuỳ Dương nói bà ngoại “bắt quả tang
Út lấy thuốc bổ của Má gởi về cho anh”.


Tôi hơi bàng hoàng, như vậy là có thực rồi. Thỉnh thoảng, ba Má
tôi ở Úc vẫn gởi về các thùng quà để “cứu trợ” cho gia đình chúng
tôi, Ba Má nghĩ chúng tôi vì ăn uống thiếu thốn nên sẽ cần thuốc bổ.
Quả thực là vậy, nhưng phần lớn tôi đều bán hết để mua sữa hay các
thứ cần thiết nuôi bé Na và cố giữ lại một hộp nhưng lại cũng không
uống thường xuyên vì tính tôi vẫn không thích uống thuốc. Út biết
mọi thứ trong nhà vì toàn bộ tài sản chỉ “đếm trên đầu ngón tay.”
Không hiểu sao, sau khi nghe việc này, đầu óc tôi lại liên tuởng ngay
đến một câu chuyện khác của Má tôi. Một câu chuyện thật xưa lúc
bà còn trẻ, nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi từ lúc nghe bà kể.


Má tôi kể rằng, ngày xưa ở Tùng Lâm, gia đình ngoại tôi là người
có ruộng đất và cứ mỗi năm đến mùa gặt là bà ngoại phải thuê nhiều
người tá điền đến phụ giúp để gặt và đưa lúa vào trong các bồ chứa.
Má tôi, các cậu, dì luôn luôn phải tham gia làm việc đồng án và đồng
thời “giám sát” quản lý những người đến phụ việc. Má tôi kể lại, một
hôm Má tôi “bắt quả tang” một chị nông dân đã lén giấu thóc trong
người để mang về nhà. Má tôi biết được nhưng nhìn cái vẻ nghèo
nàn của chị bỗng động lòng thương và nói với chị: “Lần này chị cứ
giữ đem về đi, nhưng chị phải cẩn thận nghe, nếu mẹ tôi mà biết được,
thì chị sẽ không còn được làm việc nữa đâu!”


Má tôi để người đó đi về với số thóc gạo “ăn cắp” của bà ngoại và
giữ kín việc đó. Câu chuyện tôi nghe không biết lúc mấy tuổi nhưng
vẫn còn nhớ như cái hạt giống về lòng nhân ái của Má đã gieo trong
trái tim tôi, biết thông cảm và xót thương người nghèo.


Nói theo Đạo Phật thì Tâm của tôi đã được tích luỹ và huân
tập (xông ướp) từ việc chứng kiến nhiều việc làm của Má tôi, mà
câu chuyện “ăn cắp thóc” này chỉ là một tiêu biểu trong bao nhiêu
chuyện khác mà tôi đã nghe và chứng kiền khi lớn lên.


Tôi trở lại khi nghe Thuỳ Dương hỏi tôi “Anh nghĩ sao?” Tôi biết
Thùy Dương cũng thương Út em lắm. Tôi nói qua loa “Để xem, có
gì anh hỏi Út em”. vài ngày sau khi đi làm về, gặp Út em tôi kêu lại
và hỏi riêng: “Em có cần thuốc bổ không?” Em rưng rưng nước mắt

Free download pdf