Thay Lời Cám Ơn

(Hoang2711) #1

hơn, tôi hỏi tiếp: “Cháu bị bệnh gì, sao em nghĩ con em sắp chết?” Chị
trả lời: “Cháu ói ra máu, hôm qua xuống nhà thương, nhưng không
chữa được, nó bị tim và cần phải mổ nhưng con không có tiền.” Một
vài câu hỏi nữa về em bé, nhưng tôi không biết thêm gì hơn ngoài
tiếng nức nở. Tôi quay lại hỏi các ma-sơ, vì họ chọn, giới thiệu gia
đình chị này được nhận sự giúp đỡ và được giải thích, em bé con
của chị bị đau tim bẩm sinh và đến nay vẫn không được chữa trị.
Tôi phần nào cảm thông được nỗi đau của người mẹ nhìn con mình
nằm đau mà bất lực vì nghèo. Có lẽ chị khắc khoải trông vào một
phép lạ để cứu được con, cháu tên Yến Nhi.


Tôi xót xa khi thấy nước mắt của người mẹ thương con chảy
dài, tôi nói: “Chiều nay tôi sẽ lên thăm cháu rồi xem có giúp gì được
không.” Chỉ một lời hứa đến thăm, nhưng tôi thấy đã làm được dịu
bớt nhiều nỗi đau của chị.


Phát quà cứu trợ xong, nhóm chúng tôi vội vã đi đến các gia đình
cần phải đến, bị trời mưa, đường quá khó đi, trơn trợt, hai tay gắn
máy kỳ cựu của nhóm tôi là Hoàng và anh Dũng mà cũng bị trượt
ngã xe hai lần, phần tôi được ma sơ lái xe giỏi nhất chở tôi đi. Sau
khi đi hết các gia đình quanh vùng, tôi nhớ đến lời hứa lên thăm gia
đình cháu Yến Vi và hỏi nhờ đưa lên đi, nhưng không ai nghĩ là tôi
nên đi vì có thể không đến đó được trong lúc mưa như thế này, ngay
cả ma sơ vừa chở tôi đi rất tận tình, cũng rất e ngại, không tin là ma
sơ lái lên được đến đó, dù chỉ cách khoảng 5 cây số. Tôi không dám
ép, nhưng tôi nghĩ người phụ nữ xanh xao kia - chị Tuân - đã xuống
được, về được thì phải có cách. Tôi biết chắc là chị Tuân đang chờ và
tôi đã hứa. Mỗi khi có nhiếu trở ngại, khó khăn để đến một nơi nào,
tôi luôn nhớ câu nói của Nguyễn Bá Học “Đường đi khó, không khó
vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông.”


Vì thấy tôi cương quyết nên các sơ chìu ý và may mắn họ tìm
được một người sẽ chở tôi đi đến. Đường đi khó tôi muốn ghi hình
làm kỷ niệm, nhưng phải bám chặt hai tay không thì bị văng ra khỏi
xe bất cứ lúc nào, cuối cùng tôi cũng đến được nhà chị Tuân. Chị
Tuân đang cuốc cày dưới mưa nhận ngay ra chúng tôi và vội vã chạy
về nhà. Tôi có thời gian hỏi thăm kỹ hơn và biết cháu không ăn được
từ nhỏ, lúc sinh ra được chẩn đoán bệnh tim cần giải phẫu. Cháu
không ăn được chỉ có uống được sữa bò Ông Thọ nên rất yếu, không

Free download pdf