để chăm sóc các người tại trại phong này. Chúng tôi ghé thăm nông
trại, trò chuyện, họ rất vui vẻ và thích thú với công việc của mình.
Sau khi chúng tôi đến thăm nơi ở và hỏi han chuyện trò với các
người cùi “lành tính”, tuy các tay chân bị tê rồi rụng đi nhưng không
bị lở loét, tôi hỏi sơ cho tôi đến thăm các bệnh nhân “ác tính”, ý tôi
muốn nói các bệnh nhân bị lở loét.
Sơ Tâm hơi ngần ngại về yêu cầu của chúng tôi, Sơ hỏi lại để
muốn biết chắc là chúng tôi có thật sự muốn (hay có dám) đến đó.
Sơ Tâm báo trước, “Những bệnh nhân này vì lở loét cho nên ở đó có
mùi rất khó chịu, không biết chú có chịu đựng được không?” Tôi trả
lời: “Nếu sơ đến băng bó cho họ mỗi ngày được, thì chúng tôi đến chốc
lát có gì mà không chịu được.” Sơ Tâm dẫn chúng tôi đi đến một căn
nhà dài (đó là một căn phòng bằng gỗ được dựng theo kiểu nhà
sàn) trong đó có từng giường dành cho các bệnh nhân bị lở loét.
Bởi vì các vết thương thường xuyên rỉ máu, không lành cho nên tại
đây luôn luôn có một mùi rất khó chịu, mà ngay các bệnh nhân lở
loét phải ở chung nơi đây có khi cũng không chịu nổi. Nhưng một
việc hàng ngày của sơ Tâm là đi thay băng cho các vết lở này trong
căn nhà nồng mùi lở loét của da thịt. Tôi đến bên một giường nơi
có bệnh nhân đang đau đớn bởi vết thương đang lở loét và sơ Tâm
nâng lên một chân với máu đã loan thấm ra ngoài hết cả lớp băng
thật dày và nói với tôi: “Sơ vừa mới thay băng xong đó mà bây giờ như
thế này!” Nhìn bà cụ đang xoay trở để chịu đựng cơn đau hằn rõ trên
nét mặt, khi vết thương tiếp tục rỉ máu, chúng tôi xót xa, không biết
thân phận còn người có thể bị đọa đày hơn thế nào nữa.
Đoàn chúng tôi bước ra khỏi căn nhà vì những gì đã thấy có thể là
cảnh một “địa ngục trần gian”. Tôi thầm nghĩ nếu không có sơ Tâm
và các ma sơ thì các bệnh nhân như thế này sẽ ra sao? Có lẽ cảm
nhận được tâm trạng chúng tôi, ma sơ muốn chúng tôi có một ấn
tượng khác, nên đưa chúng tôi ghé thăm những người có cuộc sống
may mắn hơn, cũng ở cùng trong một chung cư đó. Tôi nói chuyện
với một cặp vợ chồng lớn tuổi nhưng trông họ “êm ái ru tình già”,
họ sống vui vẻ và có con cái. Họ đã tìm thấy hạnh phúc trong cuộc
sống cực kỳ đơn giản nhưng nhân phẩm được tôn trọng ở trong làng
phong Eana này. Sơ Tâm tiếp tục dẫn chúng tôi xem những phương
tiện mà sơ sử dụng để tận tay chăm sóc các bệnh nhân, thăm một