con đường ven ruộng cho đến “rồi khi tia nắng phía non Tây tàn, thì
người đây cũng như dần tan.”
Đêm đó, sau bữa cơm thịt heo rừng trên đường, nhóm chúng tôi
ngồi kể lại những gì đã nghe nhưng nay mới thấy, với những gì đã
chứng kiến trong ngày thì là “một đêm qua biết bao sầu thương” và
chúng tôi chuẩn bị cho chương trình ở Bình Định vào sáng ngày
mai. Chuyến tham gia cứu trợ của tôi với VINAHF tiếp tục cho đến
khi Quảng Nam và cũng kết thúc ở đây. Với tôi đó là một chuyến đi
thành công. Đêm trước ngày tôi về Mỹ, các bạn cũ Trung học Trần
Quí Cáp có họp mặt, những bài hát cũ thời xưa được hát lại, ai đó đã
yêu cầu tôi ca lại bài “Chiều Qua Tuy Hòa”, bạn bè muốn sống lại cái
kỷ niệm của của thời trung học. Theo yêu cầu, tôi đã hát lại bài này,
nhưng đêm đó không biết có bạn nào để ý, tâm tư của tôi khi lần này
khi hát câu “... Người dân thì tan tác đứng bên đường ngẩn ngơ...” tuy
vẫn cùng bài hát, câu hát năm xưa của năm lớp12, nhưng tôi nay đã
có một lần sống trong bài hát với nỗi đau của người dân Tuy Hòa.
Có lẽ còn lâu lắm, nhưng tôi tin là tôi sẽ còn có dịp trở lại Tuy Hòa,
tôi cầu mong ngày đó Tuy Hòa, sẽ không phải để lại có những “bước
buồn theo mãi không gian buồn.” mà mong được thấy một Tuy Hòa của
ngày nào:
“Trời xanh le lói bao mộng mơ,
Đàn chim tung cánh bay bay đầu gió,
và đâu đây tiếng sóng bồi phù sa ...”
New Jersey -Mùa Đông 2010
Thay Lời Cám Ơn