T
rong những chuyến cứu trợ bão, lũ, lụt, chúng tôi thường gặp
các gia đình nhà cửa bị sập, và sống trong tình cảnh bi đát
thật đáng thương, con cái, cha mẹ sống trong căn nhà dột
nát khắp nơi, thậm chí xiêu vẹo, không an toàn nhưng họ không
còn cách nào khác, và đang rất cần sự giúp đỡ. Các trường hợp đó,
chúng tôi xin chương trình Viên Gạch Nhân Ái của Lửa Việt giúp họ
và Lửa Việt đã từng giúp cho các gia đình này.
Hôm nay, chúng tôi trở lại căn nhà được chọn để xin Lửa Việt
giúp, chỉ gặp mấy cháu ở nhà, cha mẹ đều đi làm ngoài đồng, các
cháu biết mục đích của việc viếng thăm nên lễ phép nói chúng tôi
ngồi đợi để đi gọi cha mẹ về.
Tôi không để ý có một phụ nữ đứng bên hiên nhà lắng nghe các
trao đổi ngắn ngủi của chúng tôi, bỗng chị mạnh dạn tiến đến tôi và
nói: “Chú ơi, nhà tôi cũng nghèo lắm, chú giúp cho tôi!” Tôi thấy chị
không có vẻ gì tiều tụy mà còn “mập mạp” nhưng nhìn cặp mắt chị
có vẻ van xin nên tôi hỏi: “Chị làm nghề gì? Mà nghèo như thế nào?”
Chị nói: “Cậu tới nhà tôi, gần đây thôi.” Tôi hỏi tiếp: “Chị có mấy đứa
con?” Chị nói: “Chồng chết rồi, có một đứa con, tôi làm hoài mà nuôi
không nổi”, “Chớ hiện chị làm nghề gì?” Chị đáp: “Tôi có gánh dưa cải
và mua các thứ ra chợ bán lại” - “Chị mua gì bán lại?” - “Tôi đi đến
nhà mua trứng gà, trứng vịt và làm dưa cải, bán rau.” Tôi để ý thấy
Thay Lời Cám Ơn